NHỮNG NẺO ĐƯỜNG THINH LẶNG 2

NHỮNG NẺO ĐƯỜNG THINH LẶNG 2
Ca tụng sự nghỉ ngơi đích thực
 
Ca tụng sự nghỉ ngơi đích thực

Thinh lặng… là niềm vui lớn lao
Lời ca hoàn hảo, lời nguyện cao vời
Thinh lặng, người bạn sâu xa mà ta nghe im tiếng
Lời đầu môi đã ngừng, lời hùng biện tạm nghỉ,
Thoát khỏi lời nói, nghỉ ngơi
Thoải mái tuyệt vời, đầu óc lành lặn,
Khỏi những đòn mình đã chịu đựng
Vì những tiếng ồn ào của những người mình gặp
Và họ không ngừng nói ngược hay xuôi…
                   E. Rostand, Les Musardises

Càng ngày con người hiện nay thấy nhà thơ kia có lý. Họ cảm thấy nhu cầu cấp bách đối với sự quân bình của mình là thỉnh thoảng phải cắt đứt trận cuồng phong của đời sống hiện tại. Vì cấp bậc đầu tiên của thinh lặng đơn thuần là một đòi hỏi tâm lý và sinh lý.

Một viên chức trẻ nói với tôi: “Tôi bị cuốn hút ngoài sức mình vào guồng máy các nhiệm vụ xã hội nghiệp vụ, bị kẹt cứng giữa lợi nhuận và hình ảnh thất nghiệp. Tôi có cảm giác kỳ quặc là đang đi xuyên qua cuộc sống trên một chiếc xe lửa cao tốc không dừng bất cứ nơi nào, và sẽ tông mạnh vào bức tường của cái chết mà không có thời giờ ngắm nhìn phong cảnh. Đôi khi, tôi về vài ngày với gia đình để nghỉ ngơi nhưng vẫn đem theo các hồ sơ… Cần phải có một trở ngại lớn về sức khỏe thì tôi mới dám kéo còi báo động trên chiếc xe ma quái này, dừng lại giữa đồng quê để dành thời gian đi hái hoa dại với con cái mình”.

Chúng ta nhất định phải tìm ra con đường thinh lặng. Cấp bậc thứ nhất của thinh lặng ở vừa tầm mọi người, và không đòi buộc phải đọc những văn kiện uyên bác học về vấn đề này. Đừng đợi đến khi “gãy” rồi mới tìm ra một cách sống khác, ít ra theo định kỳ, hãy tìm một thời gian nghỉ ngơi cho thể xác và trí óc. Đấy là hình thức thứ nhất để giải độc tiếng ồn.

Tìm lại hương vị của các thú vui đơn giản. Đi bộ rất sớm trên bờ biển. Hít thở với toàn thể hình hài mình hương thơm của quê hương.

Lắng nghe tiếng gầm thét của sóng hay tiếng vỗ của dòng nước nhấp nhô, phản ánh lịch sử mấy ngàn năm của chúng ta. Lắng nghe sự im lặng của các ngọn núi tuyết phủ, những đồi núi xanh rì hay trơ trọi đá, mà nét uy nghi nói lên sự nhỏ bé của con người đồng thời sự cao cả của chúng ta; vì chúng ta biết suy nghĩ.

Đi bách bộ nơi đồng quê. Chọn những con đường vắng thay vì ánh sáng các sòng bạc. Bước chầm chậm đến cạnh một con suối nhỉ. Ngắm nhìn nét tế nhị của vân một lá cây, cái khéo léo cần cù của một con kiến, sự hoàn hảo của một cánh hoa, một mạng nhện mà sương mai đã đặt vào những hạt ngọc lấp lánh.

Tìm lại một vài điều hay; ngay cả trong sự lười biếng: thưởng thức một buổi sáng dậy trễ. Nằm trên thảm cỏ, dưới chân các cây to. Ở đấy, ngửa mặt nhìn trời, để cho làn gió mơn trớn, đưa mình theo làn tàng lá nhè nhẹ lắc lư. Không nghĩ ngợi gì cả. Trở thành một cái cây thế thôi. Hút lấy năng lực từ nhựa cây từ rễ vươn lên đến ngọn. Trở thành chốc lát nơi gặp gỡ của thế giới khoáng vật, thực vật và động vật.

Tìm thú vui khi trò chuyện với một cụ già ngồi trên ngưỡng cửa. Chơi một ván ném hòn với người dân địa phương. Tìm lại những cử chỉ hạnh phúc đơn sơ, cảm nếm sự cô đọng và cái bất ngờ của đời thường. Nếm lấy nét duyên dáng và tranh tối tranh sáng của một nhà nguyện. Thinh lặng! Thinh lặng! Chìm sâu vào thinh lặng như vào một bể tắm hồi sức cho mình.

Thoát mình khỏi sự thống trị của truyền hình để dệt lên những liên hệ mới trong gia đình, thường căng thẳng vì những yêu cầu và giờ giấc làm việc.

Buông thả và cười cùng nhau… Chơi ô chữ. Nắm lấy ta đứa con nhỏ nhất rồi chạy vơ vẩn trên vùng đất thơm hoặc ngồi bệt xuống đất mà đọc với nó cuốn sách hình mới nhất.

Nhưng chúng ta sẽ thấy rằng sự thoải mái thể lý này chỉ là một giai đoạn. Thinh lặng không chỉ là vắng bóng tiếng ồn. Sự thinh lặng tâm lý phải theo sau để mở ra những cấp bậc khác của thinh lặng.
Thinh lặng của lương tri, của linh hồn, hay của một “cõi lòng” biết lắng nghe Thần Khí. 


Trích trong tập sách NHỮNG NẺO ĐƯỜNG THINH LẶNG của Michel Hubaut