ĐƯỢC GẤP TRĂM

ĐƯỢC GẤP TRĂM
Suy niệm Lời Chúa Chúa Nhật XXVIII TNB: Mc 10,17-30

Câu chuyện về người đàn ông đến với Đức Giêsu
là câu chuyện có một kết thúc buồn.
Chúng ta không rõ người ấy thực sự bao nhiêu tuổi,
chỉ biết anh không còn trẻ (Mc 10,20; x. 1 Tm 4,12),
và đang làm chủ một tài sản lớn (Mc 10,22).
Anh có cuộc sống tương đối tốt với tha nhân,
và có lẽ anh cũng giữ tương quan tốt với Thiên Chúa.
Cuộc sống của anh như thế chẳng có gì đáng phàn nàn.
Chỉ có điều là tâm hồn anh không bình an.
Anh vẫn thấy có cái gì không ổn, cái gì chưa tốt lắm.
Anh vẫn khắc khoải, thao thức với một câu hỏi trong tâm.
Và anh muốn tìm một bậc thầy mà anh kính phục để hỏi.
 
Thầy Giêsu chính là người mà anh tìm gặp.
Lúc Thầy lên đường thì anh chạy lại, quỳ xuống trước mặt.
Với tất cả sự kính trọng và tin tưởng vào uy tín của Thầy,
anh hỏi Thầy câu hỏi mà anh vẫn giữ bấy lâu:
“Thưa Thầy tốt lành, tôi phải làm gì
để có được sự sống đời đời làm gia nghiệp?” (Mc 10,17).
Câu hỏi có vẻ đơn sơ nhưng nói lên một khao khát,
một mơ ước về một điều gì đó không thuộc đời này.
Anh mong Thầy trả lời một cách cụ thể,
chỉ rõ cho anh điều anh phải làm bây giờ.
Khi anh tập trung sự chờ mong vào con người Thầy,
thì Thầy lại hướng anh về Thiên Chúa tốt lành.
Thiên Chúa mới là nguồn sự sống đời đời,
và đường dẫn đến sự sống bước đầu là giữ các giới răn.
Thầy kể cho anh những điều cấm làm cho tha nhân,
và một điều phải làm cho cha mẹ (Mc 10,19).
Chắc anh không mãn nguyện lắm với câu trả lời trên,
vì người Do-thái nào cũng thuộc nằm lòng rồi.
Hơn nữa, chẳng những anh thuộc mà còn tuân giữ nữa:
“Thưa Thầy, tất cả những điều đó,
tôi đã tuân giữ từ hồi còn trẻ” (Mc 10,20).
Vậy mà anh vẫn không bình an.
Hẳn anh còn chờ một câu trả lời khác của Thầy Giêsu.
 
Thầy Giêsu bị hấp dẫn bởi lòng đạo đức của anh,
nhưng đồng thời Thầy nhận ra một điều anh còn thiếu.
Chính điều này làm anh thao thức không nguôi,
dù anh đã sống nghiêm chỉnh các điều răn của Chúa.
Thầy mời anh lên đường tìm lại tự do, bằng cách:
đi, bán của cải, cho người nghèo, rồi đến và theo Thầy.
Điều anh còn thiếu, đó là chưa buông bỏ cái thừa.
Để có sự sống đời đời, anh phải thôi gắn bó với của cải.
Chỉ khi tay trắng, không còn chỗ cậy dựa,
anh mới bắt đầu sở hữu kho tàng trên trời.
Anh hỏi Thầy xem mình phải làm gì,
và Thầy đã chỉ cho anh những điều phải làm.
Nhưng anh sa sầm nét mặt và buồn rầu bỏ đi,
vì không thể làm được điều Thầy mời gọi.
 
Lời mời của Thầy làm lộ ra lý do khiến anh khắc khoải.
Anh thật sự không có tự do, anh bị trói buộc.
Không phải anh sở hữu của cải, mà của cải sở hữu anh.
Anh muốn sống tốt hơn, nhưng không làm được.
Có thiện chí và ước muốn tốt lành, vẫn không đủ.
Còn phải can đảm chấp nhận những buông bỏ đau đớn.
 
Chuyện của anh cũng là chuyện của tôi.
Chúa vẫn nói với tôi về những điều tôi còn thiếu,
những điều tôi phải làm để được sống vĩnh cửu.
Tôi không dám làm vì không tin mình được gấp trăm.
Tôi chỉ thấy điều mình bị mất ngay trước mắt.
Xin cho tôi đừng vội quay lưng bỏ đi,
đánh mất cơ hội bằng vàng để trở nên môn đệ Chúa.
 
CẦU NGUYỆN
 
Lạy Cha,
sống là tìm kiếm.
Mỗi người chạy theo điều mình kiếm tìm.
Chúng con tự hỏi mình đang tìm gì, tìm ai,
đâu là hướng đi, đâu là lý tưởng đời mình.
 
Chúng con thấy rằng những giá trị của thế gian
chiếm chỗ lớn trong những ước mơ của chúng con.
Tiền bạc , danh vọng, khoái lạc, quyền lực
vẫn là những điều mê hoặc chúng con,
nên Cha không có chỗ cao nhất
trong cuộc đời chúng con.
 
Lạy Cha, xin ban cho chúng con ơn hoán cải.
Xin đánh thức chúng con khỏi cơn mê,
và làm chúng con tỉnh ngộ để nhận ra giá trị đích thực.
Xin dạy chúng con biết kiếm tìm Cha.
Vì chỉ có Cha mới thật sự đong đầy
những ước mơ sâu kín của chúng con,
và cho chúng con được hạnh phúc viên mãn.
 


Tác giả bài viết: Lm. Anton Nguyễn Cao Siêu, SJ