BA THỢ ĐỤC ĐÁ

BA THỢ ĐỤC ĐÁ
Tôi đang xây dựng một Thánh Đường

Vào thời Trung Cổ, một khách hành hương khấn hứa sẽ đến hành hương một đền thờ xa xôi, như tập tục mà người thời đó hay làm.

Sau một vài ngày hành trình, ông đi qua một con đường hẹp, ngoằn ngoèo bám vào sườn đồi khô cằn, hoang vắng, dưới ánh nắng chói chang như thiếu đốt của mặt trời. Trên đường, những hang động bằng đá mở ra như những cái miệng đen ngòm. Đây đó những người đàn ông ngồi bệt trên đất, rồi từ tảng đá lớn, họ đục thành những tảng đá vuông nhỏ dùng cho việc xây dựng.

Người hành hương dừng lại gần người đục đá thứ nhất. Ông nhìn anh ta với vẻ thán phục. Bụi và mồ hôi quyện lẫn khiến khuôn mặt anh ta khó nhận ra, người ta đọc thấy trong cặp mắt bị tổn thương do bụi đá của anh một nỗi vất vả vô hạn. Cánh tay anh dường như đồng nhất với sức nặng của chiếc búa cứ nhịp nhàng giơ lên, bổ xuống.

Người hành hương hỏi: “Anh làm gì vậy?”

“Ông không thấy sao?” Người thợ đục đá trả lời trong khi không buồn ngước mắt lên. “Tôi đang chết dần chết mòn bởi sự mệt nhọc đây”. Người hành hương im lặng, ông tiếp tục lên đường. Ông gặp người đục đá thứ hai. Anh ta cũng mệt mỏi, bị thương và bụi bặm như người thứ nhất.

Người hành hương hỏi anh cùng một câu hỏi: “Anh đang làm gì thế?”

“Ông không thấy sao? Tôi làm việc từ sáng tinh mơ đến chiều tà để nuôi sống vợ và các con tôi”. Người thợ trả lời.

Im lặng, người hành hương lại lên đường. Ông ta đến đỉnh đồi. Ở đó ông gặp người đục đá thứ ba. Anh ta mệt mỏi hầu như kiệt sức giống những người ông gặp trước đó.

Khuôn mặt anh bị lớp bụi đá và mồ hôi phủ dầy, nhưng trong cặp mắt bị thương tổn do bụi đá vẫn ánh lên vẻ bình thản lạ thường.

Người hành hương hỏi: “Anh đang làm gì thế?”

Người đục đá cười tươi trả lời: “Tôi đang xây dựng một Thánh Đường”.

Rồi anh ta chỉ tay xuống phía dưới thung lũng nơi người ta đang xây dựng một công trình, với rất nhiều cột to lớn, với hàng núi tảng đá vươn cao lên trời.

(Sưu tầm)