Đừng hỏi gió tại sao?

Đừng hỏi gió tại sao?
Đừng hỏi gió tại sao lại mang bạn đến đây. Ngay cả khi bạn bị nghẹt thở do lớp xi măng chai cứng. Hãy cứ đâm rễ và sống. Chính bạn là sứ điệp cho đời, cho người.

Đừng hỏi gió tại sao?
 
Trong một công viên nọ, những bụi cây bồ công anh mọc xen lẫn giữa dám cỏ trông thật tươi tốt với làn khí ấm áp của mùa xuân. Một ngày kia, từ đám lá xanh vươn lên những cọng cây khỏe mượt, trên đó nở ra những bông hoa vàng rực rỡ và quyển rũ. Sau thời gian ngắn, những bông hoa đó bung ra thành một “trái cầu tơ”. Nó mang hình quả cầu, được cấu thành bởi một vòng tròn nhỏ với những bông tơ gắn với những hạt mầm xinh xắn. Tất cả bông tơ này như được đính vào ngụy của “trái cầu tơ”.

Đã bao lần những hạt mầm nhỏ đã đoán già đoán non về tương lai mình, và không biết bao làn gió nhẹ đã ru những giấc mơ của chúng.

_ Chúng ta sẽ mọc ở đâu nhỉ?
_ Ai mà biết được!
_ Chỉ có gió mới biết điều đó.

Một buổi sáng nọ, “trái cầu tơ” đã bị dứt ra bởi một ngọn gió mạnh mẽ và vô hình. Những hạt mầm bay theo luồng gió. Trong khi phần đa những hạt  mầm rơi xuống vườn rau, đồng cỏ thì có một hạt mầm kia nhỏ hơn tất cả, đã bị gió cuốn vào một khe nứt của một con đường tráng xi măng. Tại đó có một nhúm bụi được gió và mưa giữ lại, làm thành một thứ hỗn hợp đất tốt nơi khe nứt.

“Tất cả là của mình”, hạt giống nhỏ kêu lên. Không suy nghĩ gì thêm, ngay lập tức nó nép mình vào trong khe đất và đâm rễ.

Phía trước khe nứt của xi măng có một chiếc ghế dài xiêu vẹo. Mỗi chiều, một chàng trai thường thường xuyên đến ngồi trên đó. Tâm hồn chàng trai trĩu nặng nhiều nỗi phiền muộn, ánh mắt chàng nhuốm màu lo lắng và thất vọng.

Khi nhìn thấy hai chiếc lá nhỏ xíu nhú lên từ khe nứt, lòng chàng dậy lên niềm cay đắng tột cùng: “Mày sẽ chẳng làm được gì! Mày cũng như tao thôi!”. Và chàng dùng chân dẫm nát chúng. Nhưng ngày hôm sau, chàng tháy hai chiếc lá đó lại vươn lên và đã có thêm hai lá mới khác.

Kể từ đó, ánh mắt của chàng không thể rời khỏi cái cây nhỏ can trường. Mấy hôm sau, một hoa vàng rực rỡ nở ra, như reo lên tiếng kêu hạnh phúc.

Lần đầu tiên sau thời gian dai, chàng trai cảm thấy nỗi oán giận và cay đắng trong lòng tan chảy. Chàng ngẩng đầu lên cao, hít một hơi tràn lồng ngực. Giơ nắm đấm lên cao, đầy dứt khoát, và kêu to: “Chắc chắn ta có thể làm được điều ấy!”.

Bạn thân mến! Đừng hỏi gió tại sao lại mang bạn đến đây. Ngay cả khi bạn bị nghẹt thở do lớp xi măng chai cứng. Hãy cứ đâm rễ và sống. Chính bạn là sứ điệp cho đời, cho người. 

Tác giả bài viết: Sưu tầm