LÝ DO MỘT CÁI CHẾT

LÝ DO MỘT CÁI CHẾT
Những người đố kỵ, thành kiến và ích kỷ sẽ không chết vì cái lạnh bên ngoài, nhưng đã chết vì sự lạnh lẽo bên trong cõi lòng.
 
                                            LÝ DO MỘT CÁI CHẾT

Có sáu người kia đi lạc trong một đêm lạnh lẽo của vùng biển hoang phía Bắc. Trên tay mỗi người đều cầm một thanh củi. Họ quần tụ chung quanh đống lửa nhỏ đang dần tàn vì thiếu nhiên liệu. Cơn giá lạnh ngày càng trở nên không thể chịu nổi.

Người thứ nhất trong nhóm là một phụ nữ, trong ánh lửa lóe lên, bà ta thấy bên canh là một khuôn mặt của một phụ nữ da màu. Giữ chặt thanh củi trong tay, bà ta nghĩ vì sao lại phải hoang phí thanh củi của mình để sưởi ấm cho con người đã đến giành giật miếng săn và công việc của mình?

Người thứ hai nhìn thấy bên cạnh mình là người không cùng đảng phái. Không và sẽ không bao giờ ông chịu tiêu hao thnah củi cho phe đối lập.

Người thứ ba mặc bộ đồ rách nát, lão cố giấu kỹ thanh củi vào chiếc áo khoác xỉn màu với ý nghĩ tại sao mình lại phải dung cành củi nhỏ của mình cho lão nhà giàu lười nhác thế nhỉ?

Còn lão nhà giàu ngồi tính toán về những bất dộng sản, những chiếc xe hơi, số tiền kết xù trong nhà bang. Chà, lão nghĩ, bao công khó mình mới có khối tài sản ấy. Mình phải giữ lấy thanh củi bằng mọi giá để còn cơ hội trở về nhà nữa chứ!

Dưới đốm lửa tàn, khuôn mặt người đàn bà da màu thoáng hằn lên nét trả thù. Nắm chặt thanh củi, bà nhớ lại sự khinh miệt của những người da trắng. Đây là lúc phải trả thù. Người cuối cùng trong nhóm là một kẻ hẹp hòi và dửng dưng. Anh ta chẳng đụng tay vào việc gì nếu không có lợi cho bản thân. Châm ngôn của anh là chỉ cho những ai đã cho anh trước. Thế thì cớ gì mà phải mất đi thanh củi này?

Cứ thế, cả sáu người ngồi im bất động, họ chết cóng đang khi ôm chặt thanh củi trong lòng.
 
Những người đố kỵ, thành kiến và ích kỷ sẽ không chết vì cái lạnh bên ngoài, nhưng đã chết vì sự lạnh lẽo bên trong cõi lòng.

Tác giả bài viết: Sưu Tầm