RỌI CHIẾU VÀ MỜI GỌI

RỌI CHIẾU VÀ MỜI GỌI
Lời Chúa: Mt 2, 1, - 12

“Chúng tôi đã nhận thấy ngôi sao của Người”.

Anh Chị em thân mến,
Ơn cứu độ của Thiên Chúa không dành riêng cho một ai, ánh sáng yêu thương của Người luôn ‘rọi chiếu và mời gọi’ mọi người; với ba nhà đạo sĩ, ánh sáng đó là ngôi sao xuất hiện bên trời Đông, cũng là ánh sao đã ‘rọi chiếu và mời gọi’ họ đến Bêlem thờ lạy Chúa Giêsu Hài Đồng.

Ơn cứu độ phổ quát của Thiên Chúa đã được Isaia tuyên sấm trên Giêrusalem, “Hỡi Giêrusalem! Sự sáng của ngươi đã tới, vinh quang Chúa đã bừng dậy trên mình ngươi”; bởi đó, sẽ không ngạc nhiên khi Thánh Vịnh đáp ca tuyên xưng, “Lạy Chúa, mọi dân tộc trên địa cầu sẽ thờ lạy Chúa” và Thánh Phaolô trong bài đọc thứ hai cũng nói, “Các dân ngoại được nên đồng thừa tự”. Bằng chứng rõ nhất là sự kiện ba nhà đạo sĩ ngoại giáo được ‘rọi chiếu và mời gọi’ đến với Chúa.
Rất có thể, các đạo sĩ đến từ Ba Tư, Iran ngày nay; họ là những người thường xuyên nghiên cứu các vì sao. Tuy không phải là người Do Thái nhưng rất có thể, họ nhận thức một niềm tin phổ biến nơi người Do Thái rằng, một vị vua sẽ ra đời, cứu họ; và Thiên Chúa đã kêu gọi các đạo sĩ đến chiêm bái Đấng Cứu Độ muôn dân. Điều thú vị là Người đã sử dụng một thứ rất quen thuộc với họ như một công cụ, đó là các vì sao. Họ tin rằng, khi một yếu nhân ra đời, một ngôi sao mới xuất hiện. Vì vậy, khi nhìn thấy ngôi sao rực rỡ, lạ lẫm này, lòng họ ngập tràn niềm vui, hy vọng và không ít hiếu kỳ. Một trong những khía cạnh quan trọng nhất của câu chuyện là họ đã đáp lại. Phải, họ đã bắt đầu một hành trình dài, gian khổ và gặp được Con Chúa Trời. Thiên Chúa sử dụng những gì quen thuộc nhất, Người dùng một phần cuộc sống hàng ngày của họ để mời họ; và những tấm lòng thành tâm, trong sáng này đã cho phép Người nói nhiều điều ngay trong thế giới của mình, từ chiêm tinh học đến Hêrôđê, từ ngôi sao lạ đến đứa trẻ trong máng lừa.

Ngôi sao cũng rọi cho Hêrôđê, cho thế gian, nhưng ông và thế gian của ông không thấy; với họ, chỉ có bóng tối. Kẻ không thành tâm có thể lý thú với ý tưởng về Thiên Chúa, thậm chí tò mò về Người, nhưng họ coi thường lời mời; hiếm khi họ rời hoàng cung, hy sinh thời giờ, hoặc ước muốn phục vụ Người. Có chăng, những người kiêu hãnh rời cung điện mình và sau đó, kỳ lạ tuyên bố, không có Chúa; bởi lẽ, họ sợ đánh mất một thế giới thoải mái tiện nghi. Còn các đạo sĩ, gặp Hài Nhi, họ mở kho báu, dâng Ngài vàng, nhũ hương và một dược; đúng hơn, họ cho đi tình yêu vì đang được tác động bởi tình yêu; đúng hơn nữa, tình yêu đã ‘rọi chiếu và mời gọi’ họ.

Chuyện kể về vua Louis XI nước Pháp, một người rất tin chiêm tinh học. Ngày kia, vua bị ám ảnh khi một nhà chiêm tinh báo trước rằng, một phu nhân triều đình sẽ chết sau tám ngày. Vua triệu tập nhà chiêm tinh, sau đó ra lệnh ném vị khách ra khỏi cửa sổ. Vua nói, “Ngươi tuyên bố mình biết số phận người khác, vậy hãy nói cho ta, số phận của ngươi sẽ ra sao và ngươi còn sống được bao lâu?”; nhà chiêm tinh trả lời, “Tôi sẽ chết trước bệ hạ chỉ ba ngày”. Nghe thế, vua Louis kinh hãi, huỷ bỏ kế hoạch giết người ấy; và điều đáng nói, là sau đó, vua đã thay đổi cách sống!

Anh Chị em,
Thiên Chúa dùng một nhà chiêm tinh làm ngôi sao ‘rọi chiếu và mời gọi’ vua Louis. Cũng thế, Người vẫn thường sử dụng một số phần bình thường nhất trong cuộc sống chúng ta để gửi đến lời kêu gọi của Người. Người gọi chúng ta, qua một ngôi sao theo một cách thức nào đó trong mỗi đấng bậc; vậy mà nhiều khi chúng ta bỏ qua lời mời của Người. Thật lạ lùng, sao sáng rực, lạ lẫm chiếu soi trên trời, nhưng chỉ ba nhà đạo sĩ thấy, đi theo; chứ không phải mọi người. Bởi lẽ, họ biết nhìn lên cao; tâm hồn họ khát khao một Đấng từ trời cao; trái tim họ thanh thoát với đất thấp; họ không bằng lòng với sự tầm thường của cõi trần. Như Carlo Acutis nói, “Hoán cải không gì khác hơn là hướng nhìn lên cao, một chuyển động của mắt là đủ”. Thiên Chúa đang ‘rọi chiếu và mời gọi’ mỗi người chúng ta không ngừng ngước lên cao, nghĩa là không ngừng ra khỏi tư duy, ước mong hẹp hòi, ra khỏi vùng an toàn của bản thân, ra khỏi ‘cung điện tôi’ của mình; ngõ hầu, mỗi ngày tìm kiếm Chúa, phụng thờ Chúa và nói về Chúa. Mỗi ngày, một hiển linh cần thiết đang chờ đợi tôi, nó sẽ cho phép tôi mở kho bạc lòng mình, mang cho Thiên Chúa những quà tặng của bản thân, tốt nhất và thú vị thay, cả xấu nhất. Không trải qua tình yêu này, cuộc sống của chúng ta vẫn khép kín, không có nội lực để trao toàn thân cho Ngài cách trọn vẹn.

Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, xin cho con mau mắn nhận ra ngôi sao dẫn lối của Ngài trong cuộc đời con qua vô số cách thức mà Chúa ‘rọi chiếu và mời gọi’ con mỗi ngày. Để từ đó, con mau mắn đáp lại tiếng Chúa, không chỉ một lần, nhưng mọi lần, bằng cả trái tim; phải, bằng cả trái tim”, Amen.

Tác giả bài viết: Lm. Minh Anh, Tgp Huế