NƯỚC HÓA THÀNH RƯỢU

NƯỚC HÓA THÀNH RƯỢU
Suy niệm Lời Chúa Chúa Nhật II Thường Niên C: Ga 2,1-12

Tâm sự của Mẹ Maria.
Tôi được mời đi ăn cưới ở Cana, nơi nhà người quen.
Tiệc cưới kéo dài cả tuần, trong bầu khí tưng bừng.
Dân trong làng đều đến dự để chúc mừng cô dâu chú rể.
Có chuyện không ngờ là tôi gặp lại Giêsu, con trai tôi.
Con tôi đã chia tay tôi được một thời gian.
Bây giờ tôi không ngờ con tôi đã trở nên một vị thầy,
có một số môn đệ tháp tùng, thầy trò cùng dự tiệc cưới.
Dĩ nhiên là tôi rất vui khi gặp lại con, ngồi gần con.
Tiệc cưới diễn ra suôn sẻ, cho đến lúc tôi biết có chuyện.
Chuyện này có thể ảnh hưởng đến danh giá nhà trai,
vì họ đã hết rượu để đãi khách.
Tôi quay qua nói với con: “Họ hết rượu rồi.”
Tôi cũng chẳng biết con mình sẽ làm gì trong tình thế đó.
Nhưng tôi nghĩ mình cứ nói, và cứ để con tự lo liệu.
Dù sao tôi tin con sẽ tìm ra cách giải quyết ổn thỏa.
 
Tâm sự của Đức Giêsu.
Tôi và các môn đệ của tôi được mời đi ăn cưới.
Đám cưới là một lễ hội, nơi người ta ăn uống, hát hò.
Tôi không lập gia đình, nhưng tôi quý hôn nhân.
Tôi đi ăn cưới để chung vui với đôi vợ chồng trẻ.
Tình cờ gặp lại Mẹ tôi trong tiệc cưới ở đây.
Có nhiều điều để hỏi thăm và chuyện vui để kể cho Mẹ.
Nhưng khi Mẹ nói với tôi: “Họ hết rượu rồi”
tôi cảm thấy như Mẹ muốn tôi làm một điều gì đó,
để tiệc cưới được kết thúc êm đẹp.
Tôi biết mình có quyền năng do Cha ban,
nhưng tôi chưa rõ khi nào nên dùng quyền năng đó.
Tôi biết mình lệ thuộc vào Cha trong mọi quyết định
nên mới nói: “Thưa bà, chuyện đó can gì đến bà và con?”
Và tôi đưa ra lý do: “Giờ của con chưa đến.”
Khi nói câu đó, tôi có ý tạo ra một khoảng cách với Mẹ.
Không hẳn là tôi từ chối, nhưng tôi muốn cho Mẹ biết
tôi chỉ làm những gì Thiên Chúa muốn tôi làm.
Bởi đó tôi cần đắn đo cân nhắc để biết rõ ý Đấng sai tôi.
Chẳng ai hiểu con bằng mẹ, chính khi tôi có vẻ từ chối,
thì Mẹ tôi đã nói một câu bất ngờ với gia nhân:
“Người bảo gì, các anh cứ làm.”
Câu nói này vừa đầy tin tưởng vào lời uy quyền của tôi,
vừa để cho tôi được tự do làm điều Cha muốn.
Câu nói này cũng nhắc cho họ biết họ cần vâng phục tôi,
một sự vâng phục triệt để, dù tôi có bảo họ làm gì đi nữa.
 
Tâm sự của những người hầu bàn.
Chúng tôi rất lo khi thấy hết rượu lúc tiệc chưa tàn.
Chúng tôi thực sự không biết làm sao để có rượu,
nhưng nhất trí Ông Giêsu bảo làm gì, mình cũng làm,
Ông bảo chúng tôi làm hai điều.
Thứ nhất là đổ nước đầy tới miệng sáu chum đá,
dùng để đựng nước thanh tẩy chân tay trước khi vào nhà.
Đổ mấy trăm lít nước vào chum là công việc vất vả,
và chúng tôi thật sự không biết mục đích của việc này.
Thứ hai là lấy nước trong chum cho người quản tiệc nếm.
Chuyện này thì không khó, nhưng khá liều lĩnh!
Lấy nước rửa chân cho ông ấy uống thì kỳ quá.
Tuy vậy chúng tôi cũng đã làm, dù chẳng hiểu gì.
Nhờ ông ấy, chúng tôi biết nước đã thành rượu ngon.
Mọi người kinh ngạc khi thấy rượu ngon còn tới sáu chum!
Chưa khi nào có lượng rượu ngon nhiều đến thế.
 
Gia đình nào cũng có lúc thiếu rượu, hay rượu nhạt.
Cần có Đức Mẹ để nhắc nhở, cần có Chúa Giêsu để dạy dỗ,
và cần có những gia nhân dám vâng phục, dù không hiểu.
 
LỜI NGUYỆN
 
Lạy Thiên Chúa,
xin ban cho con sự thanh thản
để chấp nhận những điều con không thể đổi,
lòng can đảm
để đổi những điều con có thể đổi,
và óc khôn ngoan
để phân biệt đôi bên.
 
Con sống từng ngày một,
thưởng thức từng giây một;
chấp nhận đau khổ như con đường dẫn đến bình an.
 
Thế giới tội lỗi này như thế nào,
con đón nhận nó như vậy,
không đòi nó phải theo ý mình.
 
Con tin rằng nếu con lụy phục ý Chúa,
thì Chúa sẽ làm cho mọi sự được ổn thỏa.
Con tin rằng con có thể khá hạnh phúc ở đời này,
và vô cùng hạnh phúc với Chúa mãi mãi ở đời sau.
 
Reinhold Niebuhr

Tác giả bài viết: Lm. Anton Nguyễn Cao Siêu, SJ