Việc con người khinh thường và xâm hại đến tự nhiên không chỉ nói đến việc thiếu ý thức và trách nhiệm của mình đối với công trình tạo dựng của Tạo Hoá, nhưng đâu có còn phản ánh tình trạng lạnh nhạt vô nhân tính mà con người dành cho nhau. Quả vậy, nếu người ta yêu thương nhau, hẳn là người ta đã không làm gì để gây tổn thất cho nhau, người ta sẽ ngay lập tức sửa lại những lỗi sai mình đã phạm chứ không cố tình lấp liếm, che giấu nó. Thay vì tôn trọng nhau, con người lại sử dụng nhau như bàn đạp để giúp mình đạt được lợi ích bản thân. Người ta vô tình đến độ không còn rung cảm gì nữa trước tiếng khóc than của thiên nhiên, của bao nhiêu con người nghèo khốn khổ. Đã từ bao lâu rồi, khi con người lại mất đi tính người đến thế? Chẳng phải con người được dựng nên trỗi vượt hơn mọi giống loài khác sao, cớ gì lại tự xếp mình vào hàng thấp bé đến vậy? … Rồi sẽ được chi? Trên cao còn có Trời, bên dưới còn có Đất, trong lòng còn có tiếng lương tâm, đời có Luật Vay – Trả. Ai hả hê trước nỗi đau của nhân loại, người đó sẽ sớm thấy được hậu quả của những gì mình gây ra.
Mẹ Thiên Nhiên đang khóc, chưa hẳn vì con người làm hại Mẹ, nhưng có lẽ là vì con người không còn biết nghĩ đến nhau.
Khi không còn tình người, thì con người sẽ huỷ diệt tất cả, chứ đừng nói gì đến thiên nhiên! Thật đáng buồn!
Pr. Lê Hoàng Nam, SJ