BẠN GARRONE
- Thứ sáu - 26/07/2019 21:11
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
Chỉ hai ngày nghỉ lễ thôi, thế mà tôi cảm giác không gặp Garrone lâu như vô tận. Càng được biết anh, tôi càng quý mến anh nhiều hơn. Tất cả các bạn tôi thảy đều cảm nhận như vậy, ngoại trừ những bạn hung dữ, vì Garrone chống lại những hành động hung hăng của họ. Mỗi lần một bạn lớn xác bắt nạt một bạn nhỏ hơn và bạn này gọi Gorrone đến, thì anh kia đứng im ngay.
Bố của Garrone là một thợ máy cục đường sắt. Anh bị ngã bệnh nên nhập học trễ mấy hai năm, và vì thế anh là người lớn tuổi và nhiệt tình nhất lớp. Trong giờ học, anh không chuyện trò, ngồi bất động với chiếc lưng to đùng giữa đôi vai rộng và cái đầu thẳng đuôn. Bất cứ lúc nào, khi tôi nhìn anh thì đều được trả bằng nụ cười và ánh mắt như nói lên rằng: “Chúng ta là bạn của nhau, phải không Herri?”.
Các bạn hơi trêu cái dáng cao to và khỏe mạnh không cân đối với bộ quần áo chật chội và ngắn ngủn của anh. Tội nghiệp anh Garrone quá! Cái cách ăn mặc như thế đã đủ thương anh rồi. Một hôm anh nhặt được tại quảng trường quân sự, một con dao cán dài và vô ý làm đứt tay khá sâu, nhưng tuyệt nhiên không rên xiết để mọi người biết, vì sợ cha mẹ lo âu.
Hôm nay Garrone đang quyết tâm viết bức thư dài tám trang trên giấy trắng tinh để chúc mừng mẹ, một người mẹ nhân hậu đáng kính, luôn luôn thắc thỏm đứng trước cổng trường đón con tan học. Tôi dứt khoát rất thích anh, Garrone!
Khẳng định rằng anh sẽ sẵn sàng hy sinh mạng sống, khi cần cứu một trong các bạn nhỏ của mình đang lâm nguy và với tất cả sức mạnh của mình để chở che bạn ấy, sự cao quý này đã thể hiện rõ nét qua đôi mắt anh! Giọng nói của anh hơi đanh cứng, nhưng người ta đã cảm nhận được đấy là giọng trung thực của trái tim khoan dung và cao thượng.
Trích trong tập sách TÂM HỒN CAO THƯỢNG của Edmond de Amicis, Nhân Văn biên dịch.