Đăng lúc: Thứ năm - 31/10/2019 21:42
- Người đăng bài viết: menthanhgia
THIÊN CHÚA KHÔNG THẤT VỌNG VỀ CON NGƯỜI
Lời Chúa: Kn 11,22-12,2; 2Tx 1,11-2,2; Lc 19,1-10
Anh chị em thân mến,
Lời Chúa dạy trong bài đọc 1 trích sách Khôn Ngoan hình như đi ngược lại với lối suy nghĩ thường tình của chúng ta. Chúng ta thường nghĩ rằng sở dĩ thế giới này xấu xa vì có kẻ dữ. Làm cho kẻ dữ biến mất thì chúng ta mới được an bình hạnh phúc. Và như thế, một cách mặc nhiên chúng ta tự đặt mình ở phía những người lành, và ao ước kẻ dữ không còn bóng dáng một tên nào nữa. Đàng khác, chúng ta thường ấm ức vì không hiểu tại sao Thiên Chúa cứ để cho bọn người mà chúng ta cho là xấu xa đó sống phây phây như vậy; chúng ta còn nóng ruột chỉ muốn những kẻ ấy phải chết tươi ăn năn tội chẳng kịp!
Nhưng Thiên Chúa thì khác. Tác giả sách Khôn ngoan mặc khải tâm tư của Người cho chúng ta được biết; và tâm tư của Thiên Chúa thì khác xa suy nghĩ thường tình của loài người. Thật vậy, Thiên Chúa không ra tay tiêu diệt không phải vì Người không làm được. Cả vũ trụ này có nghĩa lý gì đâu đối với Người? Nhưng Người không ra tay bởi vì Người là đấng phép tắc vô cùng mà cũng thương xót vô cùng. Chỉ có người yếu nhược mới sốt ruột thủ tiêu người mình không ưa, còn người có quyền thì dễ dàng làm ngơ chờ đợi người khác hối cải.
Đó là lý do thứ nhất. Lý do thứ hai khiến Chúa không ra tay tiêu diệt tức khắc là vì Người tạo dựng mọi sự vì yêu thương. Không có gì xuất hiện và tồn tại được nếu Người không muốn và không thương. Mỗi người trong chúng ta có thể nói rằng: Tôi hiện hữu là bởi vì tôi được Chúa yêu thương; Chúa có yêu thương tôi thì tôi mới có mặt trên trần gian này. Đó là niềm tin làm nền cho cuộc đời Kitô hữu. Có tin như thế, chúng ta mới được an vui hạnh phúc. Thế nên, kẻ dữ còn đó là vì Thiên Chúa yêu thương hết mọi người, người lành cũng như kẻ dữ. Người không ghét bỏ những gì Người đã nắn dựng nên. Bởi vậy thái độ của Người xem ra thong thả, vì Người muốn cho kẻ dữ có thì giờ ăn năn hối cải mà được sống. Cỏ lùng không bao giờ trở nên lúa tốt nhưng người xấu có thể từ bỏ đường tà để nên tốt bởi vì không tội nhân nào mà không có một tương lai, cũng như không thánh nhân nào mà không có một quá khứ.
Một lý do nữa để Thiên Chúa nhẫn nại với kẻ dữ, đó là Thiên Chúa không bao giờ thất vọng về con người. Con người có thể có những biểu hiện xấu lúc này lúc khác, nhưng tận nơi sâu thẳm của tâm hồn, vẫn luôn le lói ngọn lửa của sự thiện; vào một lúc nào đó, ngọn lửa leo lét đó sẽ bùng lên. Thiên Chúa lạc quan vô cùng về con người và Người muốn chúng ta cũng có một cái nhìn lạc quan như thế về người khác cũng như không bao giờ thất vọng về chính mình. Xin minh họa bằng một câu chuyện có thật đã xảy ta tại Trung quốc.
Một tên tội phạm giết người đã liều mạng bỏ trốn suốt một năm, hắn đi vào một thị trấn nhỏ, lúc này hắn đã toàn thân bẩn thỉu, quần áo rách tả tơi. Tên tội phạm vô cùng đói khát đứng trước một sạp bán trái cây thật lâu mà không muốn rời đi. Trên sạp trái cây có những quả cam vô cùng hấp dẫn hắn. Nhưng số tiền hắn mang theo đã dùng hết rồi, hắn không biết nên làm sao: Là ăn xin hay lại vẫn là ăn cướp đây? Tên tội phạm cầm mũi dao nhọn vẫn đeo bên mình từ từ hướng về phía sạp trái cây.
Đúng lúc này, một quả cam vừa to vừa căng tròn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt tên tội phạm làm hắn mềm lòng. Tên tội phạm quá bất ngờ với điều này, tay cầm dao không tự chủ được mà buông ra. Hóa ra là người chủ sạp trái cây đã chú ý đến hắn từ rất lâu rồi và suy đoán rằng hắn muốn ăn cam nhưng không có tiền. Thế là chủ quán cầm lấy một quả cam và đưa cho hắn, nói: “Anh ăn đi, không cần đưa tiền đâu”. Tên tội phạm do dự một chút rồi nhận lấy quả cam và bắt đầu ăn. Sau đó không nói một lời nào mà rời đi.
Ba ngày sau, tên tội phạm lại quay lại sạp trái cây kia. Lần này, không đợi đến hắn ta mở miệng, chủ quán đã cầm mấy quả cam đưa cho hắn ta, tên tội phạm muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cũng giống như lần trước, tên tội phạm ăn quả cam xong liền vội vã rời đi.
Buổi tối, lúc chủ quán thu dọn quán để chuẩn bị về nhà, phát hiện một tờ báo không biết của khách hàng nào để quên ở đó, liền mở ra xem và kinh hãi. Hóa ra, một khoảng to trên tờ báo là đăng lệnh truy nã tên tội phạm. Treo giải thưởng 30.000 Nhân dân tệ cho người nào cung cấp manh mối về tên tội phạm đó, mà bức ảnh đăng trên báo giống hệt với người mà lúc nãy chủ quán đã cho cam.
Người chủ quán do dự… Nếu báo cảnh sát thì có lẽ cũng đồng nghĩa với việc tên tội phạm kia sẽ biến mất khỏi thế giới này; nhưng nếu không báo cảnh sát thì tội phạm nguy kiểm có thể gây hại cho bao người khác. Cuối cùng lý trí cũng thắng sự thương cảm, người chủ quán bấm số điện thoại gọi cho cảnh sát. Mấy ngày sau, cảnh sát liên tục mai phục xung quanh sạp trái cây. Ba ngày sau đó, tên tội phạm quả nhiên lại xuất hiện, lần này hắn ăn mặc giống hệt như người trong bức ảnh truy nã trên báo. Có điều, xem ra hắn đã cảm nhận được một cái gì đó, không tiến vào vòng vây của cảnh sát, chỉ đứng ở đó cẩn thận nhìn bốn phía.
Người chủ quán cùng với cảnh sát chăm chú quan sát nhất cử nhất động của hắn, hồi hộp đến nghẹt thở. Bởi vì trên đường đông người đi qua đi lại, một khi tên tội phạm phát hiện có cảnh sát thì sẽ rất nhanh chóng biến mất trong biển người mênh mông này. Hơn nữa, trên người hắn lại có dao, có khi còn cưỡng ép con tin thì hậu quả không thể lường trước được.
Cuối cùng, tên tội phạm đứng giữa cả đám người và đột nhiên có một hành động ngoài dự đoán của mọi người. Hắn rút dao trên người ra và ném xuống đất rồi giơ hai tay lên thản nhiên đi vào vòng mai phục. Cảnh sát ùa lên, không mất một chút sức lực nào chế ngự tên tội phạm. Tên tội phạm đã bị đeo còng tay, đột nhiên nói: “Xin đợi một chút, cho tôi nói với ông chủ sạp trái cây một câu”. Cảnh sát có chút chần chừ, tên tội phạm liền nói: “Trên người tôi không còn bất kỳ hung khí nào cả”.
Dưới sự áp giải của cảnh sát, tên tội phạm không hề sợ hãi, chỉ ấp úng trước mặt người chủ quán mà nói một câu: “Tờ báo kia là do tôi để ở đó”. Sau đó, tên tội phạm mỉm cười mãn nguyện đi lên xe cảnh sát.
Người chủ quán vội vàng tìm thấy phần tờ báo kia, bất ngờ phát hiện ở mặt sau thấy ghi mấy dòng chữ nhỏ:“Tôi đã chán ngán cảnh sống lưu vong trốn đông trốn tây rồi, cảm ơn quả cam của ông, khi tôi còn do dự không biết chấm dứt tình trạng của mình như thế nào thì chính tấm lòng lương thiện của ông đã khiến tôi cảm động. Ba vạn tiền coi như là của tôi báo đáp ông, tôi tạo cho mình cơ hội giúp ông mà cảm thấy thoải mái, vui vẻ…”. Đây là một câu chuyện có thật, nó xảy ra vào ngày 23/3/2006 tại một thị trấn nhỏ ở phía Bắc của Trung Quốc.
Anh chị em thân mến,
Thiên Chúa không thất vọng về con người. Chúa Giê-su cũng không thất vọng về con người. Đó là trường hợp của ông Da-kêu trong bài Tin mừng hôm nay.
Da-kêu trong tiếng Do thái có nghĩa là người công chính. Trớ trêu thay, những cái công chính thì không ai thấy nhưng những cái bất chính thì sờ sờ ra đấy! Da-kêu là trưởng ty thuế vụ trong một đất nước bị ngoại bang thống trị. Chế độ thuế má thời bấy giờ thật đáng ghét. Để thu được nhiều tiền, nhà cầm quyền Rô-ma cho đấu thầu. Lẽ dĩ nhiên những người giàu mới có khả năng đấu thầu. Một khi trúng thầu, họ tha hồ bắt dân phải sưu cao thuế nặng. Có như thế, họ mới mau gỡ được vốn và làm giàu nhanh. Mọi người Do thái đều coi những ông thuế vụ này là hạng hại dân hại nước. Da-kêu có thực sự như vậy hay không? Điều đó không cần biết. Chỉ có điều chắc chắn là người Do thái nào cũng coi ông là tội nhân công khai, trắng trợn và nguy hiểm.
Thế nhưng Chúa Giê-su tự ý đề nghị đến thăm nhà người tội nhân công khai đó. Chắc có nhiều người Do thái phản đối, nhưng sự lựa chọn của Chúa Giê-su minh họa sứ mệnh cứu thế của Ngài. Ngài đến trần gian là để cứu vớt tội nhân, bởi vì những người này cần được cứu giúp và cần được Thiên Chúa xót thương. Ngài là mục tử tốt lành sẵn sàng đi tìm con chiên lạc và tìm cho bằng được mới thôi. Ngài là thầy thuốc mà không ai cần thầy thuốc cho bằng người bệnh cũng như không ai cần đến Đấng cứu thế cho bằng người đã đánh mất ơn cứu độ.
Và cuộc đời Da-kêu đã bước sang một ngõ rẽ mới ngay chính lúc gặp Chúa Giê-su, bởi vì kẻ đã một lần gặp Chúa Giê-su thì không thể sống như trước được nữa. Một cuộc sống mới bừng lên, một con đường mới mở ra, một con người mới được khai sinh. Thật vậy, con chiên lạc Da-kêu đã được tìm thấy và được đem về ràn. Bệnh nhân Da-kêu đã được chữa lành, tội nhân Da-kêu đã được tha thứ. Da-kêu kẻ bất chính đã lấy lại ý nghĩa đích thực của tên Da-kêu người công chính.
Da-kêu đã đổi đời nhưng cuộc đổi đời của Da-kêu diễn ra tức khắc và triệt để. Tức khắc vì Da-kêu không xin gia hạn, không tìm cách trì hoãn, không hứa suông. Nếu không thực hiện hôm nay, ngay lúc này thì cũng sẽ chẳng bao giờ thực hiện. Thiệt để vì Da-kêu sẵn sàng chấp nhận mọi hậu quả của cuộc hoán cải: nào là chia tài sản cho người nghèo, nào là đền bù gấp 4 những thiệt hại đã gây nên; cuộc hoán cải nào cũng có cái giá phải trả.
Anh chị em thân mến,
Không phải chỉ có Da-kêu mới cần đổi đời, mà tất cả chúng ta cũng cần hoán cải không ngừng để hưởng nhờ ơn cứu chuộc, bởi vì tất cả chúng ta đều là tội nhân. Ở đầu mỗi thánh lễ, Hội thánh luôn nhắc chúng ta hãy thành tâm sám hối tội lỗi để xứng đáng cử hành mầu nhiệm thánh.
Biết bao lần chúng ta đã quyết tâm trở lại với Thiên Chúa nhưng chúng ta đã thực sự trở lại chưa? Có lẽ vì cuộc hoán cải của chúng ta chưa tức khắc và chưa triệt để. Chưa tức khắc bởi vì chúng ta còn trì hoãn, còn hẹn tới hẹn lui. Chưa triệt để bởi vì chúng ta sợ phải trả một giá đắt. Một đam mê nào đó đã ăn sâu vào trong con người chúng ta mà phải dứt bỏ thì rất khó khăn, rất đau đớn. Nhưng cũng như trường hợp ông Da-kêu, cuộc hoán cải nào cũng có cái giá phải trả; có sẵn sàng trả giá mới là hoàn cải thật.
Xin Chúa Giê-su Thánh Thể ban cho chúng ta nhiều sáng suốt để có những quyết định đúng đắn và nhiều nghị lực để thực hiện các quyết định đó, hầu được hưởng dồi dào ơn cứu độ Thiên Chúa thương ban trong Chúa Giê-su Kitô. Amen.
Ý kiến bạn đọc