VẪN ĐANG SỐNG
Suy niệm Lời Chúa, thứ Tư tuần bát nhật Phục Sinh
“Ngài cầm bánh, đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho hai ông. Mắt họ sáng ra và nhận biết Ngài”.
Kính thưa Anh Chị em,
Câu chuyện Chúa Giêsu tỏ mình cho hai môn đệ Emmaus thật hấp dẫn và lôi cuốn. Sau khi Thầy bị chôn lấp trong mộ, họ khá quẫn trí và dường như không biết phải suy nghĩ gì ngoài việc Thầy đã chết. Không còn gì để hy vọng, họ rời Giêrusalem về quê trong buồn sầu, tan nát. Trên đường đi, có lẽ họ cũng đang bàn tán với nhau về ngôi mộ trống, nhưng không biết phải làm gì. Ngay lúc ấy, Chúa Giêsu hiện ra, giải thích Thánh Kinh cho họ, chứng tỏ cho họ rằng, Ngài ‘vẫn đang sống!’.
Qua cuộc đối thoại, hai môn đệ nhận ra ‘người khách lạ’ có một trí tuệ và một hiểu biết đáng kinh ngạc; vì vậy, họ đã mời Ngài ở lại. Chúa Giêsu đồng ý; Ngài vào nhà, ngồi xuống, dùng bữa. Tin Mừng nói, “Ngài cầm bánh, đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho hai ông. Mắt họ sáng ra và nhận biết Ngài; đoạn Ngài biến mất”. Lại thật hấp dẫn và lôi cuốn! Tại sao Ngài hiện ra, giấu kín danh tính, ngồi xuống, bẻ bánh, để họ bất ngờ nhận ra và rồi, tan biến vào thinh không? Ồ! Ngài làm điều đó là có lý do, và lý do duy nhất là muốn chứng tỏ, Ngài ‘vẫn đang sống!’.
Chúa Giêsu muốn hai môn đệ và chúng ta biết rằng, Ngài, Đấng đã trỗi dậy từ cõi chết ‘vẫn đang sống’, sống dồi dào, sống sung mãn, rất sống động và chúng ta sẽ nhận ra Ngài ‘khi bẻ bánh’; nhận ra Ngài trong Bí tích Thánh Thể! Thực ra, việc ‘tỏ mình Emmaus’ chỉ nhằm dạy chúng ta sự thật đơn giản về sự hiện diện của Ngài trong Bí tích Thánh Thể. Chính vào thời điểm đó, qua việc “Cầm bánh, đọc lời chúc tụng, bẻ ra”, Ngài bỗng nhiên tỏ mình cho tâm trí và linh hồn họ. Ngài đang sống trong Bí tích Thánh Thể; nhưng đồng thời, cũng bị che khuất trong Bí tích này. Sự kết hợp giữa việc ‘ẩn giấu và hiện diện’ đích thực này mang lại cho chúng ta một ‘hiểu biết’ tuyệt vời trong đức tin.
Chúa Kitô đang ‘ở đây, lúc này’ trước sự hiện diện của chúng ta, nhưng rất có thể, chúng ta không thấy Ngài. Vậy mà Ngài thực sự ở đây! Hãy xem, hai môn đệ đã ở trước mặt Chúa Giêsu nhưng họ nào nhận ra điều này. Cũng vậy, với chúng ta, chúng ta luôn ở trong sự hiện diện của Chúa Giêsu nhưng chúng ta không nhận ra điều đó. Điều này đặc biệt đúng khi chúng ta tham dự Thánh Lễ, nhưng nó cũng đúng theo vô vàn cách thức khác trong suốt ngày sống của mỗi người. Vì vậy, chúng ta phải giục lòng, ước ao, cam kết nhìn thấy, nhận biết và tôn thờ Ngài; chúng ta phải không ngừng khám phá sự ‘hiện diện phục sinh’ liên lỉ của Đấng ‘vẫn đang sống’ chung quanh chúng ta.
Chúng ta thường nghĩ Ngài chỉ hiện diện theo những cách thức khác thường và phi thường. Không đâu! Điều đó không đúng! Ngài thường xuyên hiện diện với chúng ta cách rất bình thường. Ngài đang ở đây với chúng ta giờ này; yêu thương, chuyện trò và mời gọi chúng ta yêu mến Ngài. Từ thời các tông đồ, Ngài đã hiện diện với các tín hữu qua việc bẻ bánh, “Các tín hữu chuyên cần nghe các tông đồ giảng dạy, luôn hiệp thông với nhau, siêng năng tham dự lễ bẻ bánh, và cầu nguyện không ngừng”. Nhận ra sự hiện diện của Chúa Phục Sinh, cùng hoạt động với Ngài, các tông đồ có được sức mạnh của Ngài. Câu chuyện Phêrô và Gioan chữa lành người què qua bài đọc hôm nay là bằng chứng cho thấy Ngài ‘vẫn đang sống’, đang hoạt động; Phêrô và Gioan nhìn anh què và nói, “Anh hãy nhìn chúng tôi… nhân danh Đức Giêsu Kitô Nazareth, anh hãy đứng dậy mà đi!”.
Thật độc đáo vị trí của Emmaus! Emmaus ở phía tây so với Giêrusalem, ở phía đông. Emmaus ở hướng tây, hướng hai môn đệ đã đi về; như thế, họ đã đi về phía mặt trời lặn, phía của đêm tối, của tuyệt vọng và chết chóc. May thay, ở đó, Đấng Phục Sinh đã có mặt ‘dù lúc ẩn, lúc hiện’; Ngài ‘vẫn đang sống’, ‘Mặt Trời Giêsu’ vẫn ẩn hiện ở ‘trời tây’; lòng họ nóng lên. Ngài đưa các ông về lại phía mặt trời mọc, Giêrusalem, ‘trời đông’, phía mà ‘Vầng Quang Giêsu’ không còn ẩn giấu, nhưng ngời sáng hơn, sẽ thắp lên trong họ niềm hy vọng đích thực; ở đó, Ngài sẽ hiện ra một lần nữa và ban dẫy đầy Thánh Thần cho những kẻ Ngài yêu mến trong ngày lễ Ngũ Tuần. Không thể tuyệt vời hơn!
Anh Chị em,
“Christus vivit”, điều này nói gì với mỗi người chúng ta? Đức Phanxicô quả quyết, Đức Kitô ‘vẫn đang sống’, Ngài ở trong chúng ta, ở với chúng ta, không bao giờ rời xa chúng ta. Ngài hiện diện trong đời sống chúng ta qua mọi khoảnh khắc, để ban ánh sáng, xua đi mọi buồn phiền cô đơn; lấp đầy đời sống chúng ta với sự hiện diện vô hình của Ngài; Ngài là niềm hy vọng và là nguồn sống của chúng ta. Mọi sự được Ngài chạm đến đều trở nên trẻ trung, mới mẻ, đầy tràn sức sống. Ngài ‘vẫn đang sống’ và Ngài muốn chúng ta cũng sống thực sự. Thánh Lễ là nơi ‘Mặt Trời Giêsu’ rực sáng; Ngài còn rực sáng trong Lời Ngài, trong tha nhân, trong người nghèo. Hãy khám phá Ngài!
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa Giêsu, xin ban cho con đôi mắt đức tin để thấy Chúa ‘vẫn đang sống’, đang hiện diện trong Bí tích Thánh Thể; xin giúp con cũng nhận biết sự hiện diện của Chúa trong mọi sự kiện bình thường và nhất là, trong những anh em ‘rất tầm thường’, nghèo khó nhất chung quanh con”, Amen.
Ý kiến bạn đọc