YÊU THA NHÂN NHƯ CHÍNH MÌNH
Lời Chúa: Mc 12,28-34
Ngoài Luật trong Ngũ Thư, người Do-thái thời Đức Giêsu
còn phải giữ hơn sáu trăm luật lệ khác.
Bởi đó có một người ngoại giáo xin với Rabbi Hillel:
“Xin thầy dạy tôi tất cả Lề Luật
trong thời gian tôi có thể đứng trên một chân.”
“Điều gì bạn không thích thì đừng làm cho người khác,”
vị Rabbi trả lời, “mọi điều khác chỉ là diễn giải thêm.”
Thánh Phaolô nói: “Yêu người thân cận là chu toàn Lề Luật.”
Khi được hỏi về điều răn thứ nhất trong mọi điều răn,
Đức Giêsu đã trả lời, không phải một, mà đến hai điều răn.
cả hai đều bắt đầu bằng câu “ngươi phải yêu mến”:
yêu mến Thiên Chúa và yêu mến người thân cận.
Đây là bản tóm của Mười Điều Răn được ban trên núi Sinai.
Yêu mến thoạt nghe tưởng là chuyện thuần túy tình cảm,
nhưng thật ra lại là một mệnh lệnh phải làm.
Phải yêu mến Thiên Chúa với tất cả khả năng Ngài ban:
với tất cả trái tim, linh hồn, trí khôn và sức lực.
Yêu đến mức như thế thì phải cố gắng suốt đời,
dần dần để Chúa chiếm lấy toàn bộ con người mình,
dần dần buông bỏ bản thân để tan hòa vào Chúa.
Nhưng Tân Ước với mầu nhiệm Nhập Thể
còn mở ra một đòi hỏi mới của tình yêu.
Đức Giêsu Nadarét là Thiên Chúa Con Một làm người.
Ngài cũng đòi ta yêu Ngài như yêu Thiên Chúa Cha,
yêu đến mức dám hy sinh mạng sống (Lc 14,26).
Ngài đã hỏi Simon Phêrô: “Anh có yêu mến Thầy không?”
và hôm nay Ngài cũng hỏi từng người chúng ta như thế.
Tương quan giữa ta với Ngài là tương quan tình yêu.
Ngài yêu ta và mong ta ở lại trong tình yêu đó (Ga 15,9).
Tình yêu của ta đối với Chúa như thanh dọc của thập giá.
Thập giá cần một thanh ngang là tình yêu cho tha nhân.
Thanh ngang trụ được là nhờ gắn vào thanh dọc.
Đức Giêsu nói đến hai điều răn mến Chúa yêu người
không tách rời nhau, như hai thanh của thập giá.
Không điều răn nào hoàn hảo nếu không có điều răn kia.
Yêu Đấng Tạo Hóa sẽ dẫn chúng ta đến chỗ yêu tha nhân
là những thụ tạo mang hình ảnh của Ngài.
Đức Giêsu còn đưa tình yêu tha nhân đi xa hơn
khi dạy ta không chỉ yêu người thân cận,
mà yêu bất cứ ai cần ta giúp đỡ (Lc 10,37),
yêu cả kẻ thù bằng cách cầu nguyện cho họ (Mt 5,44).
Hơn nữa, Ngài còn mời ta yêu bằng tình yêu lớn nhất,
đó là hy sinh mạng sống cho bạn của mình (Ga 15,13).
Chúng ta thường được dạy điều răn yêu Chúa và tha nhân,
nhưng không được dạy điều răn về yêu bản thân mình.
Có lẽ vì ai cũng nghĩ yêu bản thân là chuyện tự nhiên.
Thật ra “yêu mến người thân cận như chính mình”
hàm chứa việc phải yêu mến bản thân.
Không cần phải ghét bản thân thì mới yêu tha nhân được.
Trái lại, ai không biết yêu bản thân thì khó yêu tha nhân.
Chúng ta vẫn thường mắc tội xúc phạm đến bản thân:
làm hại thân xác bằng ô uế, nghiện ngập,
làm hại tâm hồn bằng thù ghét và khép kín.
Thật sự yêu bản thân mình là một điều răn khó giữ,
vì nó đòi ta phải mở ra trước Thiên Chúa và tha nhân.
Thánh Âu-tinh nói: Chúng ta sẽ bị Chúa xét xử về tình yêu.
Bởi vậy, cứ yêu đi, rồi muốn làm gì thì làm.
Hãy để tình yêu thấm vào từng chi tiết của cuộc sống.
Hãy để cuộc sống được dẫn lối bởi tình yêu.
“Ai không yêu mến, thì không biết Thiên Chúa,
vì Thiên Chúa là Tình yêu” (1 Ga 4,8).
LỜI NGUYỆN
Mỗi tối, trước khi đi ngủ,
con lại muốn tự khám trái tim của mình.
Con muốn biết điều gì đang chi phối trái tim ấy:
sợ hãi, âu lo, hay an bình, hy vọng,
chán chường, ganh ghét, hay chia sẻ, cảm thông
Con muốn xem trái tim con đang bị ai dẫn dắt:
chiếm đoạt, thèm muốn hay tự hiến, dâng trao.
Lạy Chúa,
con muốn mình có một trái tim khỏe khoắn,
vang những nhịp đập như trái tim của Chúa:
hiền lành và khiêm tốn, tha thứ và bao dung.
Con muốn bắt chước Chúa trên thập giá,
mở trái tim mình ra đến vô cùng,
trao tất cả mà chẳng hề giữ lại.
Lạy Chúa,
Xin cho con tựa đầu vào ngực Chúa,
để trái tim Chúa dạy con biết yêu thương.
Ý kiến bạn đọc