Người đã cho cậu bé miền Nam cái tem thơ hôm trước là người bạn mà tôi thích hơn hết. Anh lớn nhất lớp, đầu to vai rộng, năm nay gần 14 tuổi, tên gọi Garone. Anh rất tử tế coi miệng cười thì biết. Ngoài anh Garone tôi còn quen nhiều bạn nữa.
Anh Coretti là một bạn mau mắn và vui vẻ, tôi rất ưa mến. Anh thường mặc cái áo nịt bằng da rái cá và đội cái mũ nồi bằng da mèo. Anh là con một người hàng củi. Cha anh đã từng đầu quân trong cuộc chiến tranh năm 1866 và nhập vào đội quân của hoàng thân Umberto. Người ta nói cha anh đã được ba tấm huy chương. Cạnh anh Coretti là anh Nenli lưng gù, người coi yếu đuối mảnh dẻ và anh Votini một người học trò phục sức rất sang vào tính tính hay làm dáng.
Đầu bàn nhì, có một cậu bé mặt tròn, mũi dẹp mà anh em thường gọi đùa là “chú phó nề” vì cha cậu làm nghề ấy. Cậu có cái cái biệt tài là “nhăn mõm thỏ” làm cho ai nấy phải bật cười, vì thế anh em hay bắt cậu làm trò để đàu ngịch với nhau. Cậu lại có cái mũ rất mềm thường vo viên bỏ túi như chiếc mùi soa.
Cạnh “chú phó nề” là anh Garopphi, người gầy gò mũi khoằm, mắt bé. Lúc nào anh cũng bán chác nào bút, diêm, nào tranh, ảnh cho bạn. Anh lại hay chép bài học vào móng tay để đọc, anh khôn khéo đến nỗi không bao giờ thầy bắt gặp.
Gần đấy lại còn một cậu bé coi bộ khinh khỉnh là cậu Carlo Bobitxi. Cậu ngồi giữa hai người bạn đối với tôi rất tử tế: một người là con người thợ khóa, ăn mặc vụng về, xanh xao như người ốm, coi bộ nhút nhát và buồn thiu; người kia, tóc vàng da xanh, một cánh tay bị liệt phải đeo trước ngực. Cha cậu sang Mỹ, mẹ cậu ở nhà bán hoa quả rong.
Người ngôi bên trái tôi đáng chú ý hơn nữa, tức là anh Stardi, thân lùn cổ rụt, ít nói và hay cáu. Anh không thông minh mấy nhưng rất chú ý đến lời thầy giảng, anh nghe không dám cựa, mắt thẳng, trán cau, miệng mím. Ai hỏi anh trong lúc thầy đang cắt nghĩa, nhất định anh không trả lời, vô phúc hỏi đến lần thứ hai là bị anh đạp luôn cho mấy cái... Và anh vẫn không hé răng.
Cạnh anh là Phranti, một tên rắn mắt và gớm guốc, hình như đã bị đuổi ở trường làng.
Lại còn hai anh em nhà nọ, ăn mặc như nhau và cùng đội mũ gài lông trĩ; trông giống nhau như đúc.
Người tử tế hơn hết, thông minh hơn hết, người chắc chắn sẽ được phần thưởng thứ nhất, ai cũng biết trước là anh Derotsi.
Anh Precotsi con người thợ khóa nói trên, thực là một người học trò đáng thương hại. Theo lời người ta nói thì anh thường bị cha đánh đập luôn, đến nỗi anh thành ra người nhút nhát, mỗi khi hỏi ai hay lỡ chạm phải ai là anh “xin lỗi” luôn miệng và nhìn người ta bằng đôi mắt hiền lành và buồn bã.
Trong ngần ấy người bạn, theo ý tôi, thì anh Garone là người tốt hơn cả.
Trích trong tập sách TÂM HỒN CAO THƯỢNG của Edmond De Amicis, Hà Mai Anh chuyển ngữ.
Ý kiến bạn đọc